Nguyên Đỗ

Yêu Thương Nghìn Kiếp

Vĩnh biệt nhé, yêu thương từ vạn kiếp
Em vừa về, em lại vội ra đi
Để hồn buồn và lệ đẫm lên mi
Cho nhung nhớ đêm đen dài dằng dặc
Anh đã hứa cả cuộc đời cân nhắc
Từng ngôn từ, từng chữ viết cho em
Sợ rằng mai mưa sẽ ướt buồn thêm
Anh chưa nói làm sao em hiểu nổi
Đừng ngơ ngác vào tình yêu quá vội
Cũng đừng ngờ, nghi hoặc nghĩ lung tung
Chuyện tình yêu sao nói hết cho cùng
Trăm nghìn vẻ, làm thế nào tả hết
Nhưng tình anh dành cho em tha thiết
Cả đời này và mãi mãi ngàn sau
Nếu em đi và mãi mãi quên nhau
Em hãy nhớ anh đang sầu đứt ruột
Từng người một đã ra đi tút lút
Mờ chân mây anh biết viết sao đây
Buổi mộng mơ tinh tú sáng cao dầy
Em từ giã lòng đau đêm đặc quánh
Từng câu nói thành gai, dầm góc cạnh
Đâm vào sâu, không dám kéo sợ đau
Từng kỷ niệm thấm sâu vào trong đầu
Em cố nhớ, yêu thương ngàn vạn kiếp

Nguyên Đỗ

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Yêu Thương Nghìn Kiếp"